Podcast with Emma Chamberlain - The Illusion of Money

Hello from other side,

I am Phoenix, not native English speaker, thus my grammar is not good and it doesn't matter at all to myself LOL. Because I am going to write the blog as my secret diary, which I could send to the cloud and save it for my future. If someone get here, you could read because you do not know who I am, and I am pleased to share my point of view to entire world. However if you feel my blog's content or my grammar is bad, it's not your fault but also not mine, so just leave :)

👇

Nov 07, 2020 - Still in Covid-19 time

Podcast with Emma Chamberlain - The Illusion of Money

It's great to listen to this episode, I have not known her before though, I definitely followed her podcast on Spotify after it.

My family is low-middle class, my childhood was not too beautiful but it's enough to help me to grow up and become a good person. Thanks to my mom, she is my hero and my best friend, the one raised, educated me to be a good one. I still have dad though, haha, he is not the best dad, basically he is original, typical Asian dad, of course he always wants the best to me (cuz i am only child though), but not be a good husband, so hope you know what I mean. I love my family and I hope I could appreciate every little things. This is my thought when I am adult now, but when I was a kid/teen, it's not.

(Back to be a kid, i dont know english lol, so allow me to write in Vietnamese haha)

Khi tôi là 1 đứa nhóc, tôi đã luôn quan sát mọi thứ xung quanh mình và tôi hiểu được là hoàn cảnh của mình là như thế nào. Ba tôi bán thuốc bắc, mẹ tôi bán hàng. Tuy nhiên sau khi sinh tôi ra, thì mẹ bị trật đốt sống cổ do bác sĩ và y tá đã tắc trách trong việc định hình khi gây mê cột sống, nên sau này mom vẫn bán hàng, được một thời gian đủ để gia đinh tôi xây nhà ở riêng thì mom nghỉ và làm thợ thêu máy tại nhà. Công việc thêu máy bắt đầu vào những năm đầu cấp 2 của tôi, công việc này không đòi hỏi phải bưng bê hay ngồi trông hàng và có thể ở nhà để lo việc nhà cửa, mom sẽ nhận những cái áo/lồng đèn/vải trơn về, và thêu chữ tàu/rồng/hoa/vv.. bằng máy, mom sẽ điều chỉnh máy bằng tay, lia mũi kim lên những đường vẽ sẵn và đường kim đó sẽ tự động thêu chỉ màu lên. Sau này, khi mom thạo việc thì không cần phải vẽ nhiều nét trước lên mẫu, mà chỉ cần vẽ đường sườn là mom sẽ thêu lên như 1 artist thực thụ. Anyway nghề này không kiếm được nhiều tiền như bán hàng, nhưng mom sẽ đỡ mệt hơn. Vào năm lớp 11, mom nghỉ nghề thêu, vì khách hàng bây giờ đã có công nghệ thêu máy công nghiệp, nên 1 thời gian mom không đi làm. Đến năm 2 đại học, mom bắt đầu đi bán lại, bán đến tận 2019, thêm tận 5 năm, và có 1 số vốn đủ để mom nghỉ hưu và không cần tôi lo giúp.

Đây là bản tóm tắt kinh nghiệm nghề nghiệp của chị Nga - my mom, đủ để thấy sự cố gắng và vất vả trong suốt quá trình nuôi nấng tôi. Và phải bonus 1 tí, là quyết định đi bán lại của mom xuất phát từ tôi, từ việc tôi cảm thấy áp lực về cuộc sống, vì chưa thể tự nuôi mình khi còn là sinh viên, dẫn đến việc chỉ có thể đủ nuôi mình sau này khi tôi đi làm, và cho tới khi nào thì tôi mới có thể nuôi ba mẹ? Mom quyết đinh, để mẹ tự nuôi mình. (Shame on đứa con vô dụng)

Quay trở lại cái chủ đề the illusion of money, Emma đã nói về quá khứ cuả bạn ý, và có vẻ như có 1 chút tương đồng với tôi, về mid-low class về jealous to wealthy. Gia đình tôi không có ly dị như bạn y, tôi cũng không gặp vấn đề thời học cấp 2-3 hay chuyển nhà. Chuyện của tôi nó đơn giản hơn tí, chỉ là tôi quan sát mọi thứ xung quanh, tôi đọc báo và xem ti-vi, tôi đã đủ thấy cái sự thiếu hụt rồi. Đôi khi tôi buồn, buồn chứ, tại sao mình không có những thứ như những bạn trên ti-vi, tại sao tôi lại đầu thai ở Việt Nam mà không phải mấy nước giàu có như Mỹ, Úc, bla bla, tại sao tôi không sinh ở gia đình giàu có để xin gì cũng được, tại sao ba mẹ tôi lại ít tiền như vậy, lúc nào me đi chợ cũng phải trả giá hoặc lựa cái rẻ tiền nhất. Whyyy?

Nhưng tôi chưa bao giờ nói điều đó với me cả. Chỉ gần đây, khi tôi đã tự lực kinh tế và trải lòng, tôi mới kể cho me những suy nghĩ ngày nhỏ.

Bởi vì, ngay sau mỗi những suy nghĩ đó vụt qua, tôi buồn, nhưng tôi biết tôi không thể thay đổi thực tại chỉ bằng 1 điều ước, thay vào đó tôi nỗ lực học hành để có thể có 1 tương lai sáng lạng hơn. Nói tới đây thì nghe như sách self-help, lol, but no, tôi học cũng tành tành thôi, đủ là học sinh khá suốt thời cấp 3, đủ thi đại học năm 2012 - 20 điểm để đậu nguyện vọng 1 vào ĐH KHXH&NV TPHCM, đủ học hết ĐH với học lực khá và không thi lại môn nào hết (không hiểu sao đây lại là niềm tự hào của tôi), hết rồi đó, hahaha, không có cái gì phi thường ở đây đâu. Uh thì ngày xưa cũng ước mình là người phi thường, thiên tài các thứ, nhưng dần tôi đã chấp nhận sự thật là mình chỉ bình thường thôi ahihi. 

Tôi tự hào là một người bình thường và tốt tính, nhờ có me, tôi mới được tôi của ngày hôm nay. Tôi không xấu hổ vì tôi không có nhiều tiền, dù rằng tôi cũng đã trải qua một vài kinh nghiệm để biết được giá trị của sự bình thường này. 

Tôi lên học đại học ở Sài Gòn, là trải nghiệm để đời, từ quê mà lên thành phố, thấy cái sự giàu có tăng lên hẳn mấy bậc. Quê tôi ở miền trung, mà miền trung thì nổi tiếng kiết, khỏi bàn, mức chi tiêu của người dân ở đó khá thấp. Cho nên, khi đổi môi trường, tôi bị cái hào nhoáng của Sài thành hút hồn, kiểu, trời má giàu vậy, đồ hiệu, xe hơi các thứ, bla bla, và cho tới tận bây giờ, lâu lâu qua Landmark 81 vẫn thấy ... haha. Trở lại cái thời "phèn chua", tôi, quyết đổi đời. Tôi đã cố gắng đi thực tập ở những công ty lớn, và gặt được thành quả làm ở khách sạn lớn nhất Sài thành, ngay khi mới tốt nghiệp. Tôi trải nghiệm được những dịch vụ cao cấp và biết cách con người ta tận hưởng những điều xa xỉ tại nơi đây, sau 1 năm, tôi chán. Tôi thấy thứ những thứ đó, thật phù phiếm và rỗng tuếch, sự xa hoa/xa xỉ, chỉ là cái vẻ đẹp vô hồn, được trình bày bởi những chiếc mặt nạ. Chỉ sau khi trải nghiệm cái công việc và cuộc sống đậm mùi vật chất, tôi nhận ra tôi là ai, tôi không phủ nhận những nỗ lực trước mà còn phải cảm ơn nó, vì nhờ nó mà tôi nhận ra điều tôi thật sự muốn là gì.

Tôi muốn tận hưởng những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, bình thường nhất. 
Tôi muốn tận hưởng mọi thứ, trân trọng mọi thứ, để không phải hối hận bất cứ điều gì. 
Tôi yêu thiên nhiên và những điều chân thật nhất của tạo hóa, nó đẹp một cách kinh khủng, không như những nhân tạo và phù phiếm.

Dĩ nhiên, tiền thì vẫn cần, tiền cần thiết để duy trì một cuộc sống ổn định. Vì sau cùng nghỉ việc kia, tôi vẫn làm việc khác. Nhưng tôi bây giờ, và mong tôi tương lai, đừng để đồng tiền tạo nên sự ảo giác.

P/S: Covid-19 khiến cuộc sống của tôi vất vả hơn, vì tôi làm trong ngành dịch vụ ý. Tôi đã có việc mới, nhưng phải tìm việc khác phù hợp hơn, tuy nhiên gánh nặng của đồng tiền lại lần nữa đặt trên vai tôi, công việc hiện tại có tiềm năng kiếm tiền nhưng tôi không thích, còn công việc tiếp thì tôi không biết được cơ mà so confused, huhu. 



Nhận xét